Không còn thời gian để buồn – cho những ai đang dần mất niềm tin vào tình yêu
Tác giả: Thảo Xù
“Tình yêu giống như bức tranh và mỗi chúng ta là mảnh ghép trong bức tranh ấy. Khi yêu, ta vẫn xem như thể người đó chính là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời của mình.
Và tin rằng, đó chính là người mình cần, là người không thể thiếu trong cuộc đời, cho đến khi họ quay lưng bước đi, mới biết: “Người đã từng như đã là mảnh ghép bức tranh của mình thì cũng có thể sẽ là mảnh ghép trong bức tranh của người khác”. Và tình yêu giống như sự đổi màu cho những bức tranh. Thế nên hãy là những người bước qua đời nhau như một sự thay đổi trải nghiệm muôn mầu của cuộc sống.
Đừng quá bi ai sau một cuộc tình.”
Sau mỗi cuộc tình tan vỡ, mỗi cuộc hôn nhân không hạnh phúc, lại là những niềm tin rạn nứt của những kẻ đã sờn lòng, đã thôi mong mỏi, thôi ao ước. Những câu chuyện chia tay, phản bội… nhan nhản ta đọc được mỗi ngày trên mạng, lại càng khiến định nghĩa về tình yêu thật sự trở nên mong manh và khó nắm bắt biết dường nào. Nhưng có phải thế không, có thực cuộc sống đã trở nên thực dụng và cõi lòng chúng ta ngày càng chai sạn đến độ, những tình yêu đẹp đẽ bền lâu chỉ có trong phim ảnh?
Tôi đã tìm thấy câu trả lời cho nỗi băn khoăn ấy khi lần giở những trang viết của “Không còn thời gian để buồn”. Đúng như tên gọi của nó – thật nhẹ nhõm và giản dị – cuốn sách đã khiến nỗi buồn trong ta vợi bớt tự bao giờ. Viết từ góc nhìn của một người vợ, người mẹ, và trên hết là một người phụ nữ từng lạc lối trong tình yêu như bao người phụ nữ khác, cuốn sách chạm đến trái tim ta bằng một niềm cảm thức dịu dàng, đầy trắc ẩn của một người đàn bà từng trải.
Có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh mình đâu đó trong cuốn sách – bởi ai chẳng từng đi qua những tháng năm tuổi trẻ của tình yêu cuồng nhiệt và đôi khi là khờ dại? Nhưng hơn thế, ta còn thấy được hành trình của một người con gái khi dũng cảm bước qua một mối tình đã làm mình đau khổ nhiều hơn hạnh phúc, để tìm đến một nơi thực sự thuộc về mình.
“Không còn thời gian để buồn” còn đem đến một góc nhìn mới mẻ về cuộc sống hôn nhân, khi mà giờ đây, nhắc đến
hôn nhân mỗi cô gái trẻ vẫn thường cảm thấy nhiều e ngại. Có ai đó từng nói: Những cuộc hôn nhân ngày xưa thường lâu bền hơn giới trẻ bây giờ, bởi ngày xưa, người ta quan niệm khi một thứ đồ bị hỏng, người ta sẽ cố gắng tìm cách sửa chữa nó, còn giờ đây, người ta nhanh chóng bỏ nó đi để tìm đến một thứ khác tốt hơn. Và hình ảnh về cuộc sống hôn nhân trong “Không còn thời gian để buồn” cũng vậy, không có những khoảnh khắc lãng mạn như những cuốn tiểu thuyết hay phim ảnh, nhưng cũng ngọt ngào theo cách riêng của nó; vẫn có những tổn thương, rạn nứt đấy, nhưng thay vì chọn trách móc và buông tay nhau ngay khi có thể, người ta lại chọn cách thông cảm cho nhau – dù điều đó đôi khi lại là việc khó khăn nhất trên đời.
Đọc “Không còn thời gian để buồn” cũng giống như nhâm nhi một tách trà ấm áp trong một chiều mưa, xuyên suốt
những trang viết là những mẩu chuyện rất đời thường – về một người phụ nữ bất hạnh trong hôn nhân, về những người bà, người chị trong gia đình, về một cuộc đánh ghen, hay câu chuyện mẹ chồng – nàng dâu muôn thuở… – chỉ vậy thôi mà khi thì khiến ta bật cười với những câu chuyện vụn vặt dí dỏm của cuộc sống vợ chồng, khi khiến ta thấy sống mũi cay cay. Chỉ vậy thôi, nhưng cũng đủ khiến ta trân trọng hơn những khoảnh khắc bình dị bên người ta thương – để thấy cuộc sống này dễ chịu, dễ yêu hơn ta vẫn nghĩ.
“Bạn chỉ có một cuộc đời để sống nhưng có nhiều cách để nghĩ. Mỗi người đều biết ngày sinh nhật của mình, nhưng chẳng ai biết được ngày về với vĩnh hằng. Vậy thì cứ sống cho trọn vẹn hôm nay một cách vui vẻ, làm tất cả những điều cần làm, vì biết đâu ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội.
Không còn thời gian để buồn đâu!”
(Nếu có điều kiện độc giả nên mua bản gốc tại các cửa hàng sách trên toàn quốc để ủng hộ tác giả.)
Download ebook: PDF
Xem thêm sách: Sách Tự Thương Mình Sau Những Tháng Năm Thương Người PDF